Blueberry Garden - the first EXO XiuMin Vietnamese Fansite
안녕하세요 ♡ Have a nice time at Blueberry Garden
Blueberry Garden - the first EXO XiuMin Vietnamese Fansite
안녕하세요 ♡ Have a nice time at Blueberry Garden
Blueberry Garden - the first XiuMin Vietnamese Fansite
  • Music

You are not connected. Please login or register

[T] A little thing called love [Oneshot | XiuHan]

5 posters

Go down  Message [Page 1 of 1]

Lskjn

Lskjn
Gardener
Gardener

Title: A little thing called love
- Author: Lskjn

- Pairing: XiuHan/LuMin

- Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.

- Rating: K

- Category: Pink,HE

- A/N: Đây là lần đầu tiên mình viết fic cho XiuHan.Tuy chỉ là một oneshot,nhưng mong mọi người sẽ đón nhận nó.
Cái shot này là một tổ hợp những ý tưởng dài loằng ngoàng,nên khi ghép chúng lại với nhau,đương nhiên sẽ cho ra đời một cái fic không mấy đặc sắc,tuy thế,vẫn hi vọng các bạn sẽ ủng hộ cho fic baozi4
Fic này là quà tặng dành cho Lò bánh,và đặc biệt hơn là tặng cho ss Bô aka @ BonnieJung - người đã có công xây nhà cho BaoziLover VN,và cu Rý aka @ riiya23 - subber giỏi giang nhất mà tớ từng biết~
Còn bây giờ thì, enjoy it~


~ A little thing called love ~


XiuMin là một chàng trai rất đáng yêu. Cậu ấy sở hữu vẻ ngoài bụ bẫm, và vẫn thường được ví với bánh bao - một thứ đồ ăn mà chỉ cần nhìn là bạn đã muốn cắn nó ngay rồi. Và XiuMin cũng thế. Hẳn nhiên đó cũng là lí do vì sao từ ngày còn nhỏ đôi má phúng phính của cậu đã luôn bị các cô chú hàng xóm tấn công. Đến cả khi đã lớn tướng như thế này rồi mà nhiều khi XiuMin vẫn thường bị các cô chú kéo lại để bẹo má.

Ngay cả tên bạn thân LuHan cũng không nằm ngoài danh sách những người thường xuyên hành hạ hai bên má phúng phính của XiuMin. Nhiều khi cậu chỉ biết mếu máo khóc thầm khi cậu ta vừa kéo căng hai má cậu, vừa xuýt xoa khen Baozi thật đáng yêu.

XiuMin ngày ngày chỉ ước mong một điều, mọi người sẽ sớm tha cho hai bên má tội nghiệp của cậu trước khi nó chảy xệ xuống và biến cậu thành một chàng trai xấu xí. Đương nhiên là cho dù XiuMin có bị hội chứng má xệ thường gặp ở những đứa trẻ sơ sinh thì cậu vẫn luôn là chàng trai đáng yêu của khu phố cậu sinh sống mà thôi.


* * * * *

XiuMin tên thật là MinSeok, nhưng từ khi gặp được cậu bạn LuHan kia, cậu quyết định lấy tên là XiuMin. Nó cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lao. Theo như lời LuHan, Xiu trong XiuMin có nghĩa là bánh bao, và đó chính là danh từ chính xác nhất dùng để miêu tả về cậu. Nhưng khác với các cô, các bác người quen, LuHan chẳng bao giờ chịu gọi cậu là XiuMin, mặc dù cậu ta là người khởi xướng lên cái tên này. Ngay cả cha mẹ XiuMin cũng dần quen với cái tên mới của cậu, còn LuHan thì lúc nào cũng một điều Baozi, hai điều Baozi, khiến XiuMin chẳng biết làm gì ngoài bĩu môi hờn dỗi.

XiuMin năm nay đã hơn 20 tuổi, đã là một chàng trai trưởng thành, nên đương nhiên cậu không thể ăn bám bố mẹ mãi như ngày còn nhỏ được. Tuy là không hứng thú lắm với việc học hành, nhưng XiuMin có một niềm đam mê vô tận với việc nấu nướng, đặc biệt là làm đồ tráng miệng. Mỗi tuần, cứ vào ngày Chủ nhật, XiuMin lại hăng hái xắn tay áo xông xáo vào bếp, không ngừng biến hóa các thứ nguyên liệu trước mắt thành một món đồ tráng miệng vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng. Cha mẹ cậu cũng rất nhiều lần phải thán phục trước tài nấu nướng cực kì đẳng cấp của cậu con trai cưng khi cậu cho ra mắt một món tráng miệng ngon lành như bánh kem hạnh nhân phủ chocolate, hay sinh tố dâu tây trộn với sữa dừa.

Nhưng kì lạ ở một chỗ, LuHan luôn là người duy nhất đưa ra những nhận xét ác ý với XiuMin. Không phải cậu ta thù ghét gì cậu cả, XiuMin vẫn luôn biết như thế, nhưng mỗi khi LuHan nếm món ăn do cậu làm, cậu ta lại chê bai này nọ. Chắc là vì XiuMin đã để cậu ta chơi một mình trong khi cậu nấu nướng, nên LuHan mới giận dỗi mà làm như vậy thôi.

Ngoài một gia đình bình thường hạnh phúc, một đứa bạn thân dễ dỗi hờn và khả năng nấu nướng tuyệt đỉnh ra, thứ duy nhất cực kì có giá trị với XiuMin là cửa hàng bánh kem ở góc phố của cậu. Một cửa hàng nhỏ nhắn xinh xinh, không lòe loẹt, không quá nổi bật nhưng luôn khiến những vị khách từng ghé thăm phải hài lòng. Mỗi khi thấy nụ cười nở trên môi các khách hàng của mình, XiuMin lại thấy lòng mình ấm áp thêm một chút, đôi má bụ bẫm như của một đứa trẻ sơ sinh thoáng hồng lên. Có lẽ khi ấy là thời điểm mà cậu cảm thấy hạnh phúc nhất.

Leng keng.

- Baozi, Baozi!

Tiếng chuông cửa vang lên thánh thót. Đứa bạn thân người Trung Quốc của cậu hớn hở bước vào, vẫn không quên điệp khúc Baozi bất tận. XiuMin bĩu môi như mỗi lần cậu thấy LuHan, chàng trai đáng yêu chống hông, hếch mặt về phía cậu bạn:

- Tớ đang làm việc~

- Tớ có thấy khách đâu?

Trái với vẻ nhăn nhó giả bộ của XiuMin, LuHan vẫn cứ tươi tỉnh như chẳng có việc gì, thản nhiên ngồi xuống một bàn trống trong cửa hàng. XiuMin lườm cậu ta một cái, trước khi giận dỗi bỏ vào trong bếp. Chỉ vài phút sau, tiếng LuHan đã lanh lảnh vang vọng vào trong:

- Baozi, hôm nay tớ là khách. Cậu có ra bán hàng không?

Chẳng cần LuHan nói đến lần thứ hai, XiuMin đã vui vẻ bước ra khỏi căn bếp nhỏ của mình, trên tay là đĩa bánh kem mới được ra lò của cậu. Trịnh trọng đặt đĩa bánh lên bàn trước mặt LuHan, XiuMin hắng giọng nói lớn:

- Sản phẩm mới của tớ~

- Tớ có phải khách hàng đầu tiên được nếm thử nó không?

Đúng với mong đợi của bạn, LuHan tươi tỉnh nhìn đĩa bánh kem trái cây, rồi lại ngước lên nhìn XiuMin. Chỉ khi thấy cậu bạn gật đầu liền hai cái, LuHan mới chịu nhấc thìa dĩa lên để thưởng thức món ăn ngon mắt trước mặt.

XiuMin ngồi xuống đối diện với bạn, chống cái cằm nhỏ của mình vào lòng bàn tay rồi chăm chú nhìn biểu hiện nét mặt của LuHan. Hình như đối với tên bạn này, bất cứ cái gì được làm ‘đầu tiên’ cùng với cậu đều là niềm vui lớn lao của cậu ta. Nhìn gương mặt thỏa mãn vì vị ngọt thơm ngon của LuHan, XiuMin bất giác lại cười thật tươi. LuHan thực ra rất đẹp, không phải vẻ đáng yêu ngộ nghĩnh giống cậu, không phải sự kiêu ngạo đầy nam tính như Kris hyung, hay nét ngây thơ dễ thương của BaekHyun, nhưng XiuMin biết, LuHan đẹp.

Nhiều khi XiuMin có cái suy nghĩ ngớ ngẩn, rằng cậu sẽ mua toàn bộ nguyên liệu làm bánh trên thế giới này để làm một chiếc bánh kem thật vĩ đại, và nó sẽ mang hình dáng của LuHan. Nhưng điều khiến cậu trằn trọc ngày đêm để suy nghĩ, chính là tìm ra hương vị chủ đạo của chiếc bánh ấy.

Mỗi chiếc bánh đều có một hương vị chủ đạo nhất định, như bánh trái cây thì sẽ mang hương vị của trái cây, và bánh kem chocolate thì lại mang vị đắng đắng ngọt ngọt của chocolate. Thế nên nếu như có thể làm được một chiếc bánh kem mang hình dáng của LuHan, điều đầu tiên XiuMin nghĩ tới chính là nó sẽ có vị như thế nào. Nhất định là sẽ thơm mùi sữa dâu như mùi cơ thể của LuHan, nhưng vị của cậu ta thì XiuMin chịu, vì cậu đã khi nào được nếm vị LuHan đâu? Nhưng có thể đó sẽ là một mùi vị thơm ngon, giống như sự kết hợp hoàn hảo của chocolate đen và chocolate trắng vậy. Bề ngoài đẹp đẽ khiến mọi người tưởng rằng vị của nó sẽ không được ngon, nhưng rốt cuộc cái đắng của chocolate đen và cái ngọt của chocolate trắng lại đem đến cho người nếm một bất ngờ thú vị.

Không biết vì sao, nhưng XiuMin đột nhiên có dự cảm, cậu sẽ sớm biết mùi vị của LuHan như thế nào thôi.




Sau khi đã ăn gần hết 2/3 đĩa bánh trái cây mà XiuMin đem cho mình, LuHan mới chợt nhớ ra lí do vì sao cậu ta lại đến nơi này. Ngẩng lên, còn chưa kịp nói tiếng nào, LuHan đã á khẩu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

XiuMin một tay chống cằm, một tay đặt trên bàn, cứ vô thức gõ nhịp đều xuống mặt bàn bằng gỗ, khiến nó vang lên những âm thanh khá vui tai. Đôi mắt đen trong trẻo của cậu hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng theo dõi những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh ngát. Hai bên má khẽ ửng hồng khi những tia nắng chiếu tới gương mặt hoàn hảo của cậu. Hàng lông mi cao vút hơi động đậy khi đôi mắt tinh anh của cậu chớp chớp, và đôi môi đỏ chu ra, khiến gương mặt vốn sẵn đáng yêu của XiuMin càng trở nên dễ thương lạ kì.

LuHan nghiêng đầu, nhìn bạn mình mà mỉm cười. XiuMin lúc nào cũng đẹp, cũng trong sáng tựa như một thiên thần, làm cậu ta nhiều khi ghen tị khi bị đem ra so sánh với cậu. Tại sao lại luôn lấy XiuMin so sánh với LuHan chứ? Ai lại đi so sánh một kẻ luôn cuồng si tạo vật xinh đẹp trước mặt mình với một thiên thần chứ nhỉ?

Ừ thì, LuHan thích XiuMin. Không phải mới thích, mà thứ tình cảm ngang trái này đã có từ lâu lắm rồi. LuHan luôn lấy danh nghĩa bạn thân thiết để được ở bên XiuMin, được bảo vệ và che chở cho cậu, nhưng chính bản thân cậu ta lại là người hiểu rõ nhất, rằng thứ tình yêu này là thứ tình cảm không được phép tồn tại.

Một người có tương lai, có hoài bão như XiuMin sao lại có thể thuộc về kẻ vô công rồi nghề không có nổi việc làm nuôi thân như LuHan chứ? LuHan từ trước đến nay chưa bao giờ tự ti về sở thích chụp ảnh của mình, ngay cả khi bố mẹ ngăn cấm không cho cậu ta thi vào Đại học Báo chí, không cho cậu ta theo đuổi ước mơ làm nhiếp ảnh gia của mình, LuHan cũng gạt phắt đi, sẵn sàng dọn đồ ra khỏi nhà lang thang. Nhưng chỉ đến khi gặp được XiuMin, rồi nhận thức được tình cảm mình dành cho XiuMin, LuHan mới bắt đầu lo sợ. Lo sợ rằng một ngày, khi mà cậu ta thú nhận với XiuMin, sẽ lập tức bị cậu ghê tởm và tránh xa. Trên đời này, tình yêu đúng là không phân biệt giới tính, nhưng LuHan yêu XiuMin, liệu cậu ấy có đáp trả tình cảm này không?

Mỗi ngày, hàng trăm suy nghĩ như vậy cứ luẩn quẩn trong đầu LuHan, nhiều đến mức kể cả khi đem tất cả tâm sự của mình vào những tấm hình chụp được, cậu ta vẫn cứ cảm thấy mịt mù. Không có nổi một suy nghĩ rõ ràng, liệu có thể dẫn đến một quyết định đúng đắn, hay LuHan sẽ lại tiếp tục sai lầm, và cứ để những sai lầm này nối tiếp sai lầm kia, rốt cuộc tình bạn giữa cậu ta và XiuMin vẫn sẽ còn bền chắc?

Thế nên LuHan mới lo sợ, lo sợ cái ngày XiuMin sẽ tự động rời khỏi mình. Rồi cậu ấy sẽ có bạn gái, sẽ kết hôn, sẽ sinh con, và cuộc sống gia đình ổn định, cậu ấy sẽ sống hạnh phúc với mái ấm bé nhỏ của mình. Còn LuHan, cậu ta vẫn mãi mãi sẽ chỉ là con thiêu thân ngu dốt, mù quáng yêu ánh sáng mạnh mẽ kia mà không biết rằng đó chính là nguyên nhân khiến mình tự kết liễu cuộc sống vô nghĩa của mình.

- A, LuHan. LuHan~ LuHannie~

LuHan giật mình ngẩng đầu lên, nhận thấy XiuMin đang lo lắng vẫy tay trước mặt mình. Thì ra quá mải chìm đắm vào những suy nghĩ của mình mà cậu ta không hề nhận ra XiuMin đã không còn ngắm nhìn những đám mây đẹp đẽ kia nữa. LuHan lắc nhẹ đầu, nhanh chóng trở lại với vẻ mặt tươi cười ngày thường của mình:

- Xin lỗi, cậu gọi tớ có việc gì à?

- Cậu làm sao thế? Cứ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh mà không ăn, làm tớ lo đấy, đồ ngốc.

- Xin lỗi, Baozi~

- Aida, được rồi, được rồi. Ăn mau đi. Tớ còn phải đóng cửa hàng đấy.

XiuMin vui vẻ vỗ vai bạn, rồi tiếp tục ngồi nhìn LuHan với ánh mắt long lanh chờ đợi như một đứa trẻ, khiến LuHan bật cười đưa tay xoa rối mái tóc nâu của cậu. XiuMin, cậu vẫn cứ luôn là đứa trẻ đáng yêu vô lo vô nghĩ là được rồi.




- A, Baozi.

- Wae?

LuHan cười cười trước cái nghiêng đầu đáng yêu của XiuMin.

- Tớ muốn đưa cậu đến một nơi.

- Đi đâu?

- Bí mật. Sau khi đóng cửa cửa hàng tớ sẽ đưa cậu đi. Cậu sẽ phải cảm ơn tớ vì đã cho cậu biết đến một nơi tuyệt vời như thế.

- Lắm chuyện.

XiuMin chu mỏ lầm bầm, nhưng không khỏi nở một nụ cười khi nghĩ đến nơi LuHan sẽ đưa mình đến. Cứ mỗi lần đi chơi với LuHan về là XiuMin lại cảm thấy rất vui, thực sự rất thoải mái, giống như cậu có thể trút hết mọi bực dọc trong một ngày của cậu đi vậy. Thế nên trong lòng cậu bé bánh bao XiuMin không khỏi cảm thấy hồi hộp, hệt như lần đầu tiên được dẫn đi sở thú ấy.




- LuHan!

- Không được mở mắt! - LuHan vội la lên, dùng tay mình bịt lấy đôi mắt đen chuẩn bị mở to của XiuMin.

- Nhưng mà đến chưa?

XiuMin nhăn nhó níu lấy tay LuHan, gần như dựa hẳn vào người cậu ta khi LuHan đỡ cậu tiến từng bước xuống những mỏm đá gập ghềnh. Một lúc sau, sau khi đã chắc chắn mình và XiuMin cùng đang đứng vững, LuHan mới toe toét bỏ tay ra, ra lệnh cho bạn:

- Baozi, mở mắt~

- Cậu…

Câu trách mắng nửa chừng của XiuMin rơi vào khoảng không trước mặt. Đôi mắt đen tinh anh chớp chớp vài cái, rồi trợn tròn đầy ngạc nhiên. Bờ môi nhỏ hơi chu ra, và ngay sau đó khóe môi nhếch lên để lộ một nụ cười tuyệt đẹp của cậu.

- Thấy sao?

- Woah~ Thần kì, thần kì nha~~

XiuMin nhảy tưng tưng ngay bên cạnh LuHan, thực sự không tin nổi vào mắt mình. Trước mặt cậu hiện ra một cảnh tượng cực đẹp. Cảnh hoàng hôn trên bờ đê, đẹp không thể tưởng tượng nổi. Những tia nắng chiều của mặt trời phản chiếu xuống mặt nước, lấp lánh như đôi mắt người con trai đứng cạnh cậu vậy.





- Baozi, tớ hỏi nè.

- Ừ, làm sao?

XiuMin hào hứng quay sang nhìn LuHan, vừa kịp lúc chứng kiến gương mặt nhìn nghiêng tuyệt đẹp của người kia. Trái tim của kẻ nào đó đột nhiên hẫng đi một nhịp, khiến cho đôi má bầu bĩnh hồng lên thật đáng yêu.

- Cậu yêu nghề của mình không?

- Yêu chứ. - XiuMin nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ - Tuy là không kiếm được nhiều tiền, nhưng khi tớ nấu ăn, tớ thấy rất vui.

- Vậy tớ có nên yêu nghề của tớ không?

- LuHan…

XiuMin xụ mặt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của bạn mình thoáng mang những nét trầm buồn. Sao cậu lại có thể không biết chứ, rằng LuHan yêu nghề nhiếp ảnh của mình hơn bất cứ thứ gì. Cậu ấy sẵn sàng từ bỏ gia đình để giữ lại niềm đam mê của mình, chắc hẳn phải cực kì can đảm mới có thể làm được điều đó.

- Thôi, bỏ đi. - LuHan cười nhẹ trấn an vẻ mặt khó xử của XiuMin - Tớ chỉ hỏi thôi, cậu không cần suy nghĩ nhiều.

- LuHan, cậu nên yêu nghề của cậu. Tớ thấy những bức hình cậu chụp rất đẹp mà. Chưa kể, không phải ai cũng có tài năng PR cho những chiếc bánh của tớ chỉ qua những bức ảnh như cậu đâu, LuHannie, nên hãy tự hào về nghề của cậu.

LuHan ngẩn người khi nhìn thấy sự quyết tâm của XiuMin. Tên nhóc này không ngờ đã lớn tới mức có thể nói những lời sâu sắc như vậy rồi đấy. Bất giác, như không tự chủ được mình, LuHan đưa một tay lên xoa nhẹ mái tóc nâu của XiuMin, làm cậu nghệt mặt ra nhìn cậu ta khó hiểu, vẻ mặt đáng yêu hết sức.

- LuHan…

- Cậu muốn về chưa?

- Ngồi thêm chút nữa đi. Ở đây mát mà.

LuHan bật cười trước cái nháy mắt của XiuMin. Cậu càng ngày càng làm tớ yêu cậu hơn rồi, làm sao đây XiuMin?




- Baozi, cậu dính kem kìa.

- Ở đâu?

- Không phải, bên trái ấy.

- Chỗ này á?

- Aish, đồ ngốc. Để tớ lấy cho!

Trái tim kẻ nào đó bất chợt lại đập mạnh hơn bình thường khi bàn tay ấm áp của người kia nhẹ nhàng lau đi vết kem dính trên môi. Đây không còn là lần đầu tiên XiuMin cảm thấy rung động khi ở cạnh LuHan nữa. Cậu lắc mạnh đầu, mặc kệ ánh mắt lo lắng của LuHan mà tự lẩm nhẩm với mình, đây nhất định không phải là sự thật.




XiuMin lần đầu tiên có bạn gái. Một cô gái xinh đẹp và hiền lành, từng là khách hàng quen hay lui tới cửa hàng bánh của cậu. LuHan chưa bao giờ cảm thấy đau đến như thế, nhưng ngoài mặt vẫn cố bày lên nụ cười vui vẻ của mình để chúc mừng cậu. Vậy là cũng đã đến ngày cậu ta phải rời bỏ XiuMin, và cả thứ tình cảm đã quá sâu đậm này nữa.

Nhìn gương mặt hạnh phúc của XiuMin khi cậu giới thiệu cô gái ấy với cha mẹ, LuHan lại đau, nhưng cậu ta vẫn cố dồn nó xuống để bày ra vài lời bông đùa với XiuMin. Vẻ mặt đỏ bừng và cái bĩu môi giận dỗi của XiuMin, có lẽ chưa khi nào LuHan lại muốn rời xa nó như bây giờ. Biểu hiện đó, đáng lẽ chỉ nên dành cho riêng LuHan này mà thôi…




Hôm nay LuHan đã hỏi XiuMin một câu rất lạ. Câu hỏi đó cứ ám lấy tâm trí cậu cho đến cả khi hai người đã chia tay để trở về nhà. Rốt cuộc câu hỏi của cậu ấy có hàm ý gì, và tại sao lại hỏi cậu cơ chứ? Còn đang rối ren với những suy nghĩ của chính mình thì XiuMin bắt gặp một quyển sổ nhỏ đặt dưới gối mình.

Quyển sổ lưu giữ những bức hình của LuHan, có thể nói đây chính là kho báu của cậu ấy, nhưng vì sao nó lại ở đây?

Tạm thời gạt những thắc mắc của mình sang một bên, XiuMin ngồi xuống giường, chậm rãi mở những trang ảnh ra xem. Những bức ảnh mà LuHan từng khoe với cậu, rằng đó là tuyệt tác của cậu ta. Cảnh bờ đê vào ngày cả hai đứa cùng ngắm hoàng hôn, rồi những bức hình chụp lại từng chiếc bánh kem của chính cậu, và cả bức ảnh chụp XiuMin cùng với bạn gái của cậu. Dưới mỗi bức hình đều được ghi ngày tháng cẩn thận, cùng với những lời bình luận dí dỏm của LuHan, như ‘Bánh kem dâu tây của Baozi, và mình là người được thử đầu tiên. Yummy~ ^o^’. Riêng bức ảnh cậu chụp với bạn gái thì lại chẳng có bình luận gì cả, chỉ có duy nhất dòng chữ ghi ngày tháng.

Cho đến những trang cuối của quyển sổ cũng không có gì đặc biệt. Khi đang định đóng quyến sổ lại để đem trả cho LuHan, XiuMin chợt nhận thấy trang cuối cùng được dính với bìa sổ bằng một lớp băng dính. Nhẹ nhàng gỡ lớp băng dính ra, XiuMin ngạc nhiên khi nhận ra đây là một trang viết đầy chữ, không còn là những bức ảnh như các trang trước nữa. Có lẽ đây là những tâm sự hoặc kinh nghiệm khi chụp ảnh của LuHan. XiuMin chậm rãi đọc từng dòng chữ một, và đôi mắt đen tinh anh cứ như thế càng mở rộng hơn.

Mắt vừa lướt qua dòng cuối cùng cũng là lúc một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trang giấy chi chít chữ. XiuMin vội vã buông quyển sổ rơi xuống đất,chạy thật nhanh ra khỏi phòng mình.

Những trang sổ lật đều khi làn gió mạnh vừa ào qua cửa sổ. Những bức ảnh ghi lại hình ảnh của XiuMin, khi cậu đang làm bánh, những lần cậu ngồi ngắm hoàng hôn với LuHan, rồi cả lúc cậu ta đề nghị muốn chụp hình của gia đình cậu. Quyển sổ lật đến trang cuối cùng, để lộ ra bức thư và tấm ảnh gài vào mép bìa. Tấm ảnh chụp một Kim MinSeok đứng ở giữa rừng hoa bồ công anh cách đây ba năm, với mái tóc nâu mềm mại bay nhẹ theo gió, và gương mặt trắng trẻo không tì vết đang nở một nụ cười đẹp như thiên sứ. Ngay bên dưới là ngày tháng chụp và dòng chữ quen thuộc: ‘Thiên thần xinh đẹp của cuộc đời tôi’

Dưới bức hình và dòng chữ đó, được viết trên bìa sổ là một dòng chữ khác viết bằng màu tím, màu sắc mà XiuMin yêu thích. Đây cũng chính là câu hỏi kì lạ LuHan đã hỏi cậu khi nãy, và cũng nhờ trang giấy đầy chữ viết kia mà XiuMin hiểu được ẩn ý của câu hỏi đó.

Cậu nhất định phải đi tìm lại thứ tình cảm mà cậu đã từng chối bỏ này.




“Baozi xinh đẹp của tớ~

Tớ biết khi cậu xem hết quyển sổ này, nhất định sẽ phát hiện ra trang giấy cuối cùng. Vì thế mới nói, Baozi xinh đẹp của tớ không những vô cùng xinh đẹp mà lại còn rất chi là thông minh~

Khi mà cậu đang đọc đến đây, có lẽ cũng là lúc tớ chuẩn bị đi rồi.

Đúng thế, Baozi, cậu không đọc nhầm đâu. Tớ nói rằng tớ sắp đi đây.

Tớ sẽ trở về Trung Quốc với bố mẹ, và sẽ theo học ở Học viện Ngân hàng như ý họ.

Tớ biết cậu đã từng nói tớ nên tự hào về nghề nghiệp này của tớ, và có lẽ cũng nhờ những lời nói đó, tớ mới giữ được niềm đam mê ấy đến tận hôm nay.

Baozi, cậu biết cậu chính là đứa bạn thân nhất của tớ từ trước đến giờ, phải không?

Cậu mà nói không, nhất định tớ sẽ giận cậu lắm đấy, Kim Baozi~

Mà thôi, nói vậy chứ cậu cũng biết thừa là tớ chẳng thể giận được cậu, nhất là khi cậu cứ giương đôi mắt cún con của cậu nhìn tớ nữa chứ. Này Baozi, có biết khi đó cậu đáng yêu thế nào không hả? Hả?

He he, Baozi, tớ biết nhất định cậu sẽ mắng tớ là kẻ giỏi thay đổi chủ đề, nhưng mà tớ không có đâu, thật đấy.

Lần này tớ về Trung Quốc, có thể sẽ không sớm quay lại Hàn Quốc để chơi với cậu đâu, nên nhớ giữ gìn sức khỏe, và đừng để bị ốm, nghe chưa? Cậu đúng là đồ bánh bao đáng ghét, chỉ biết làm đau mình thôi.

Huhm, đến bây giờ tớ sẽ không che giấu cái gì nữa, vì tớ sắp đi rồi mà. Thực ra, Baozi, tớ rất vui, vì cuối cùng cậu cũng đã có bạn gái. Điều đó có nghĩa là tớ sẽ không phải chăm sóc cho cậu từng li từng tí một nữa, và cậu đã có một cuộc sống hạnh phúc, nên bác trai và bác gái cũng sẽ không còn phải lo lắng nhiều vì cậu.

Nhưng mà, Baozi a, cậu biết không, tớ cũng buồn lắm. Vì như thế nghĩa là tớ sẽ phải chia sẻ cậu cho một ai đó khác, và tớ cũng chẳng còn là người đầu tiên được nếm món bánh ngon tuyệt của cậu nữa. Aida, tiếc quá đi mất T^T

Nhưng hơn cả thế, tớ buồn, vì cậu có bạn gái trước tớ đấy, đồ ngốc!

Tớ đang nói gì thế này, tớ đã hứa mình sẽ thành thật cơ mà~ Được rồi, Baozi, tớ buồn vì cậu sẽ không còn là của tớ nữa, đồ bánh bao xấu xa! Sao cậu lại có bạn gái trước khi tớ kịp tỏ tình với cậu chứ, đồ ngốc kia?

Đúng, Baozi, tớ thích cậu, cậu không đọc nhầm đâu. Tớ thích cậu, từ lâu lắm rồi ấy. Nhưng mà tớ sợ cậu sẽ không chấp nhận tớ, nên tớ không dám nói ra. Và cũng vì cái sự nhu nhược đó mà bây giờ tớ phải rời xa cậu, Baozi a.

Thế nên hãy hứa sẽ sống thật hạnh phúc với cô gái đó nhé, vì nếu không thì sự hi sinh của tớ sẽ rất uổng phí đấy. À, xin lỗi, tớ trót quên tên cô ấy mất rồi. Đừng giận nha Baozi~

Tớ đi đây, Baozi, và tớ sẽ mang cả tình cảm của tớ với cậu sang kia. Nếu như thời gian có thể làm tớ quên cậu thì tốt biết mấy, phải không Baozi?

Yêu cậu nhiều, Kim Baozi xinh đẹp của tớ~

LuHan đáng yêu kí tên~’




LuHan ngồi yên vị trên máy bay,đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.Ánh nhìn đầy nuối tiếc của cậu chuyển hướng xuống bức hình trên tay.Kim MinSeok và hoa bồ công anh,xinh đẹp và thánh thiện như một thiên thần. Thiên thần đã từng cứu rỗi cuộc đời của cậu và đem đến cho cậu những khoảnh khắc hạnh phúc và ấm áp.

- Baozi, tớ nhất định sẽ quên cậu, nhất định sẽ tự tìm cho mình một hạnh phúc. Nếu như tớ không thể quên cậu, cậu phải hạnh phúc thay cả phần tớ đấy, được chứ? Tớ yêu cậu,Kim Baozi~

Lời nói như tan vào hư vô,cùng nụ cười vui vẻ trên đôi môi đỏ xinh đẹp.Đúng vậy,Baozi,tớ vẫn là nguyện yêu cậu đến suốt đời,còn hơn là ép buộc cậu cứ mãi mãi phải ở cạnh tớ.Cậu sẽ hiểu cho tớ mà, đúng không?

Chiếc máy bay nhẹ nhàng cất cánh, đưa chàng trai người Trung Quốc trở về với quê hương của mình, nhưng cũng đồng thời chia cắt cậu với tình yêu cả đời của mình. Người trên không thanh thản ôm lấy bức ảnh và để cho kỉ niệm trôi theo những đám mây xanh, còn kẻ dướt đất lại đau đớn thống khổ với thứ tình cảm đã rời xa mình.

Tiếng gào thét của XiuMin chỉ có thể vang vọng khắp sân bay, không thể nào chạm được đến chiếc máy bay đã đưa LuHan đi. Nước mắt cứ như thế lăn dài trên gương mặt bầu bĩnh.

- LuHan, tớ hận cậu!!




Năm năm sau:

Cậu bé Oh SeHun vươn vai ngáp dài,trong khi cậu thanh niên đi bên cạnh choàng tay qua vai nó,bông đùa:

- Sao, SeHunnie, được trở về Hàn Quốc thân yêu, em đã mừng đến phát khóc chưa?

- Hyung, anh thì không vậy hả? - SeHun huých huých vai người hyung hơn cậu vài tuổi - Đừng nói là anh không hề cảm thấy vui khi sắp được gặp lại người yêu nhé.

- Người yêu nào? Cậu ấy chỉ là bạn thân của anh thôi. - Gương mặt quen thuộc của chàng trai lớn tuổi hơn chợt thoáng nét buồn - Chắc bây giờ cậu ấy đã lấy vợ rồi.

- Bạn thân gì chứ, ai chẳng biết hyung lúc nào cũng giữ tấm hình kia như vật báu.

Tao lè lưỡi trêu cậu khi nó vừa bắt kịp cả hai ở lối đi ra khỏi sân bay. LuHan - cậu thanh niên với khuôn mặt trẻ măng, không một chút đổi thay - chỉ biết mỉm cười búng vào trán đứa em họ một cái. Thằng nhóc ré lên một tiếng, chạy qua phía SeHun mè nheo:

- Hun, anh ấy lại bắt nạt anh.

- Thì mắc mớ chi đến em? - SeHun nhún vai đáp trả người cao hơn cậu gần một cái đầu kia - Tạo hyung, em không có phải là bảo mẫu của ai à nha.

- Độc ác, xấu xa.

Tao lầm bầm vài tiếng, giận dỗi tiến về phía trước, không để ý rằng có người đang đi ngược hướng với mình. Và đương nhiên, cả hai cùng va vào nhau khi người kia cũng đang ngó quanh dáo dác như tìm ai đó.

Tao cúi đầu xin lỗi người mình vừa tông trúng, trong khi người kia đã vội vã đứng bật dậy, xua tay như không có việc gì. LuHan nghiêng đầu nhìn người lạ mặt kia, cảm thấy kì lạ khi đang giữa mùa hè mà người này lại bịt khăn rồi đeo kính kín mít, lại cảm thấy dáng người kia hình như có chút quen thuộc.

Người kia cũng đột nhiên đứng bất động nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng chỉ một lát đã xoay người định bỏ đi. Còn chưa kịp bước một bước nào đã đứng khựng lại khi nghe SeHun gọi LuHan:

- LuHan hyung,sao vậy?

- Cậu là LuHan?

- À…Vâng. - LuHan hơi bất ngờ khi người kia đột nhiên quay phắt lại túm lấy áo cậu và hỏi một cách vội vã - Có việc gì sao?

- Cậu có thật là LuHan? Cậu là người Trung Quốc đúng không?

- Vâng. Người họ Lu chắc không có nhiều, nên đúng vậy, tôi là LuHan…

- Yah Luhan~~

Nghe bộp một tiếng, SeHun và Tao cùng hoảng hốt khi LuHan bị người kia nhảy xổ đến và ngã xuống đất. Còn chưa kịp lôi người kia ra khỏi người hyung của mình, lại đã thấy LuHan túm lấy gương mặt của cậu ta, lắc qua lắc lại vài cái rồi thốt lên ngạc nhiên:

- Cậu là…XiuMin??

- Cậu không còn gọi tớ là Baozi nữa à?

Người kia xụ mặt xuống khi gỡ bỏ chiếc kính râm và khăn che kín gương mặt mình ra, để lộ làn da trắng trẻo và gương mặt hết sức thanh tú. XiuMin bĩu bĩu môi, quên cả việc mình đang ngồi đè lên người LuHan, giận dỗi hỏi cậu ta:

- Có biết tớ tìm cậu bao lâu rồi không, đồ ngốc?

- Cậu tìm tớ? Có việc gì sao?

Luhan đỡ cả XiuMin lẫn mình ngồi dậy, đuổi hai đứa em đi trước rồi mới vui vẻ nói chuyện với cậu.

- Còn việc gì nữa. Bao nhiêu năm nay cậu bỏ về Trung Quốc, tớ vì không biết địa chỉ nhà cậu nên không thể đến đó. Ngày nào cũng chỉ biết đứng ở trước sân bay chờ cậu về. Thế mà năm năm rồi đấy! Năm năm cậu mới chịu vác mặt về đây! Sao cậu không đi luôn đi, đồ đáng ghét!

- Á, XiuMin, cậu định giết tớ đấy à? - LuHan đưa tay đỡ những cú đánh của XiuMin - Tớ về rồi đây còn gì nữa?

- Cậu lại gọi tớ là XiuMin.

XiuMin lần thứ hai xụ mặt xuống bất mãn. Ngày trước cậu vẫn thường hay bắt LuHan phải gọi mình là XiuMin, nhưng bây giờ nghe cậu ta gọi như vậy, tự nhiên cậu lại cảm thấy bứt rứt trong lòng, không hiểu vì sao cứ muốn cậu ta lại gọi mình là Baozi như trước đây.

LuHan bật cười. Sau bao nhiêu năm như thế, XiuMin vẫn chẳng trưởng thành một chút nào. Nhưng mà nhìn XiuMin như thế này, LuHan lại cảm thấy nhói đau. Tình cảm vốn sẵn chôn vùi bao nhiêu năm như thế, chỉ vừa gặp được cậu đã lập tức lại dội lên mạnh liệt, khiến LuHan không khỏi đau.

- À, XiuMin, người yêu của cậu đâu? Cậu đã cưới cô ấy chưa?

- Đồ độc ác. Bạn bè kiểu gì vậy hả? Tớ cưới vợ hay chưa mà cậu cũng không biết sao?

- Tớ…

- Hiện giờ ở nhà tớ chỉ có một thằng bé con thôi. Chắc đang chờ tớ ở nhà á.

- Con cậu hả? Nó mấy tuổi rồi?

LuHan lại cảm thấy tim mình nhói lên một cái. Thì ra cậu ấy đã có vợ, lại còn có cả con, vậy thì cơ hội của cậu ta đúng là đã tiêu tan từ năm năm trước rồi.

- 19 tuổi.

- …

- Làm sao thế? - XiuMin nheo mắt nhìn tên bạn lâu ngày chưa gặp lại của mình, tự nhiên lại muốn cười cái dáng vẻ ngô ngố của cậu ta lúc này.

- XiuMin, bọn mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Ơ hay, bây giờ cả tuổi của chính mình cậu cũng quên à?

- Thì cậu cứ trả lời tớ đi.

XiuMin nhìn chằm chằm vào mặt LuHan, không khỏi ngạc nhiên rằng có phải xa cậu lâu quá nên thần kinh cậu ta lại bất bình thường rồi không. Ngày trước XiuMin gặp LuHan lần đầu cũng thấy cậu ta có vẻ bất bình thường như thế này này.

- 25 tuổi. Sao…

- Này Kim MinSeok, cậu có con hoang sao hả?? - LuHan chồm người đến túm lấy cổ áo XiuMin giật giật - Cậu có con lúc nào sao không nói?? Ngay cả tớ là bạn thân của cậu từ hồi hết cấp 3…

- Cậu khùng hả? Tớ có nói nó là con của tớ đâu.

XiuMin gạt tay LuHan ra khỏi áo mình, tát nhẹ vài cái vào mặt cậu bạn. Cậu là cậu đang nghi LuHan về Trung Quốc là để chữa trị thần kinh lắm á.

- Nhưng vừa nãy…

- Tớ nói thế mà cậu tin à? - XiuMin bật cười - Em họ của tớ, nó mới lên đây chơi.

- Vậy còn vợ…

- Làm gì có. Ngày nào cũng ra sân bay chờ cậu, rồi về đến nhà thì đâm đầu vào làm bánh cho đỡ buồn, thời gian đâu mà cưới vợ?

- Vậy bạn gái của cậu hồi đó đâu? Không phải hai người cưới nhau à?

- Tớ chia tay cô ấy cách đây năm năm rồi.

- Năm năm? Nghĩa là…

- Ngay sau khi tớ đọc được thư trong quyển sổ của cậu. - XiuMin mỉm cười, nụ cười pha một chút cay đắng - Tớ ra sân bay luôn lúc đó, nhưng vừa đến nơi thì chuyến bay của cậu cất cánh.

- Thật?? Vậy nghĩa là bây giờ cậu đang độc thân??

- Tớ độc thân thì cậu vui thế cơ à? - XiuMin giả vờ cáu kỉnh nhéo má LuHan - Vậy cậu thì sao? Đã có bạn gái chưa? Hay,ừm,đã có bạn trai chưa?

LuHan không đáp lại, chỉ nghiêng đầu nhìn XiuMin rồi nở một nụ cười thần bí. Cậu ta đưa tay vò rối mái tóc của XiuMin, mặc kệ lời phản đối của cậu, rồi cười nói:

- Baozi,cậu gầy đi nhiều rồi.

- Cậu lại gọi tớ là Baozi rồi hả?

Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của XiuMin, LuHan chỉ biết bật cười. XiuMin, cho dù là bao nhiêu năm qua đi cậu vẫn không thay đổi chút nào, vậy là hay quá rồi.

Không nói gì, LuHan đưa tay kéo XiuMin về phía mình và ôm cậu thật chặt. Đã bao lâu rồi cậu ta chưa được ngửi thấy mùi hương này chứ? Mùi hương ngọt ngào của XiuMin, giống như những chiếc bánh kem mà cậu ấy làm ra vậy.

XiuMin hơi bất ngờ khi LuHan ôm cậu, nhưng chỉ một lát sau, cậu cũng đưa tay ôm lấy thân thể gày gò của cậu bạn. Sự ấm áp từ cơ thể này, đúng là đã lâu không được cảm nhận rồi.

- XiuMin, cậu còn nhớ tớ đã viết gì không?

- Có. Tớ ngày nào cũng đem ra đọc mà. - XiuMin đỏ mặt cười - Là dòng chữ màu tím…

- Vậy…

- Chỉ cần như thế này là đủ rồi. Cậu ở bên tớ, không bao giờ rời xa tớ, thì cho dù nó có là gì cũng không quan trọng.

- Uhm, Baozi~

XiuMin cười, và LuHan cũng cười. Rốt cuộc họ cũng đã hiểu được, dù như thế nào thì họ cũng vẫn sẽ đến với nhau. Nếu như ngày đó LuHan không nhu nhược ngăn bản thân mình bày tỏ với XiuMin, và XiuMin không sợ hãi phủ nhận tình cảm của mình đối với LuHan, thì họ đã đến với nhau sớm hơn. Nhưng giờ đây, khi họ ở bên nhau thì dường như thời gian trên toàn thế giới đều lập tức dừng lại. Vì vậy nên sớm hay muộn không quan trọng, chỉ cần rốt cuộc họ cũng đến được với nhau thì nhất định sẽ không có việc gì là không thể cả.




‘Baozi,cậu đã từng nghĩ đến một ngày,tớ và cậu sẽ không còn là bạn thân chưa?Vậy khi đó,theo cậu thì mối quan hệ của chúng ta sẽ là gì?’




- À, đúng rồi, LuHan. Tớ vẫn thắc mắc, rốt cuộc là cậu có vị gì? Tớ muốn làm một chiếc bánh kem có vị của cậu.

- Cậu thật sự muốn biết à?

- Á, LuHan, làm gì vậy? Đây là sân bay đó!

- Sân bay thì sao? Đâu có luật lệ cấm không được hôn trong sân bay chứ?

- Á, tớ không chơi với cậu!!




- Hyung, bao giờ LuHan hyung sẽ ra?

Hai đứa trẻ đứng ở ngoài cửa sân bay vừa liếm kem vừa nhìn nhau thắc mắc. Rồi không đứa nào nói gì thêm, đồng loạt nhún vai một cái, tiếp tục liếm nốt kem của mình.


~ The End ~

Fox Tran

Fox Tran
Gardener
Gardener

Thank e đã viết fic XiuHan (or LuMin ;)) )
ss ko biết nhận xét ji nữa baozi2
uhm...ss thích đoạn cuối hơn, nó mượt hơn đoạn đầu. Đoạn đầu do dùng nhiều "cậu", "cậu ta" nên hơi rối chút baozi4
Tuy là oneshot nhưng cũng có xen suy nghĩ đắn đo của nhân vật về tình cảm của mình. Ss thích thế 3
Cố gắng phát huy, viết thêm nhìu nhìu fic nha baozi4

BonnieJung

BonnieJung
Designer
Designer

Cảm ơn em vì cái fic nhé anhem ss rất thích vì độ pink phấp phới của nó xD
Dù ban đầu có hơi rối tí về "cậu" và "cậu ta" cute vì ss đọc fic XiuHan, gọi XiuMin bằng "anh" quen rồi nên đọc "cậu" thấy hok quen tí nào
ss thix ý tưởng của em lắm ^^ thích cả cái cảnh Min đứng ở cánh đồng bồ công anh nữa T___T mới tưởng tượng thôi đã thấy đẹp rồi phankhich
Đoạn khiến ss buồn cười nhất là lúc Min bảo nhà có một thằng nhóc 19 tuổi =)) Han nghĩ sao mà 25 tuổi lại có con 19 tuổi thế ko bít, anh là đồ ngốc hả Han? *đá Han*
Dù sao cũng cảm ơn em nhìu nhìu nhìu lắm :"> chu vì ss là ng đc tặng fic mà hehe

Chidori Lee

Chidori Lee
Moderator
Moderator

Fic rất hay và rất pink, lâu lắm tớ mới có thời gian đi hủ fic, lại gặp đúng fic pink thế này. :">
Đoạn sau của fic có mượt và hài hơn, nhưng theo tớ thấy thì nên cho Xiumin trong fic trưởng thành hơn một chút. Như vậy cách ăn nói già dặn sẽ thể hiện một sự trưởng thành trong tâm hồn và sự từng trải sẽ tăng độ lãng mạn cho fic nhiều hơn.
Chúc bạn có 1 ngày tốt lành! evil

https://www.facebook.com/chubby.su

Jinnie

Jinnie
Designer
Designer

Tên fic sai quy định ( thiếu ratting, casting)
Vào topic yêu cầu của author tại box Fanfiction để sửa

Thân
Jinnie

Sponsored content



Back to top  Message [Page 1 of 1]

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum