Blueberry Garden - the first EXO XiuMin Vietnamese Fansite
안녕하세요 ♡ Have a nice time at Blueberry Garden
Blueberry Garden - the first EXO XiuMin Vietnamese Fansite
안녕하세요 ♡ Have a nice time at Blueberry Garden
Blueberry Garden - the first XiuMin Vietnamese Fansite
  • Music

You are not connected. Please login or register

[Transfic - Oneshot] Chỉ Riêng Đôi Ta

Go down  Message [Page 1 of 1]

BonnieJung

BonnieJung
Designer
Designer

Chỉ riêng đôi ta


Author: LoveMeHateMe
Translator: BonnieJung
Beta: LyMew
Pairing: XiuHan
Original version’s link ~ permission


[Transfic - Oneshot] Chỉ Riêng Đôi Ta ScIb8

Poster by BonnieJung


Tóm tắt:

Xiumin đang buồn vì Luhan. Chuyện chẳng có gì to tát cả, nhưng anh không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình dành cho người bạn thân.

Có lẽ anh muốn giữ riêng cho bản thân những khoảnh khắc giữa anh và Luhan.

Có lẽ Xiumin không thể chịu đựng được suy nghĩ sẽ có chướng ngại vật xen vào giữa cả hai.

Cũng có thể anh nhận ra rằng mối quan hệ giữa cả hai còn nhiều hơn cả bạn bè …


***

Xiumin hầu như không có lý do nào để giận Luhan, thế nên dù chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt cũng khiến anh phải ngạc nhiên với chính mình.

Sau buổi thu hình, tất cả thành viên EXO M quay trở lại phòng phục trang, cúi đầu chào các staff khi họ đi ngang qua. Xiumin thật sự không biết vì lí gì họ lại phải cúi chào khi ở Trung Quốc. Điều này hẳn là nhất thiết ở Hàn, nhưng ở đất nước này, không ai làm vậy ngọai trừ họ. Bề ngòai thì có vẻ như anh khá thỏai mái nhưng sự thật thì hòan tòan ngược lại. Anh hoàn toàn có thể nhận thấy thái độ ngạc nhiên của mọi người về hành động mang tính nghi lễ thái quá này, có lẽ anh vẫn chưa hiểu hết văn hóa tại đất nước anh đang đứng.

Xiumin hòan tòan không thích được biết đến như một “người nước ngòai”, mặc dù điều đó khiến anh nhận ra Luhan, Lay, Kris và Tao đã có khỏang thời gian khó khăn đến mức nào khi họ lần đầu đặt chân đến Hàn Quốc.

Kể từ khi EXO M ra mắt và bắt đầu công việc quảng bá, Xiumin nhanh chóng nhận ra sự bất đồng về ngôn ngữ thật sự là vấn đề lớn, không chỉ trong các cuộc phỏng vấn mà còn trong sinh họat thường ngày. Khi các thành viên trong nhóm trò chuyện cùng nhau, tất cả đều ổn vì họ có thể giao tiếp với nhau bằng tiếng Hàn, nhưng mọi thứ hòan tòan khác nếu có sự tham gia của người ngòai. Khi đấy, dân bản địa sẽ nhanh chóng nhận ra Xiumin rồi “Ồ, cậu ta là người Hàn.” Anh cảm thấy khó chịu mỗi khi nghe điều đó, nhất là khi anh không biết làm thế nào để phản ứng lại. Như thể đó là một lời châm biếm cho sự thiếu hụt và ngu dốt của anh.

Vì thế, anh quyết tâm cố gắng học thật tốt tiếng Trung Quốc, có điều nói thì dễ hơn làm.

Mỗi cuộc phỏng vấn, Xiumin luôn trong vị trí ngồi giữa Chen và Luhan. Luhan vẫn thường đặc biệt quan tâm anh, luôn hiểu ý và nhanh nhẹn hơn bất kỳ thông dịch viên nào. Đôi khi Xiumin tự hỏi có bao giờ Luhan cảm thấy mệt mỏi khi phải giải thích những từ đơn giản và khái niệm chung cho anh, nhưng mỗi khi Xiumin đề cập vấn đề này, phản ứng của Luhan đều như nhau:

“Đừng ngại. Bạn bè để làm gì chứ?” cậu sẽ đáp với nụ cười hòan hảo trên môi.

Bạn bè. Hai từ đó khiến Xiumin chìm trong suy tư. Anh vẫn thường xem “các thành viên” hay “đồng nghiệp” là những người bạn, nhưng dường như chưa đủ. Có lẽ chỉ mình Xiumin cảm nhận được khoảng trống đó, nếu “bạn bè” chỉ đơn thuần vượt trên sự quen biết thì mối quan hệ của anh và Luhan còn sâu sắc hơn thế.

Xiumin dành thời gian của mình cùng Luhan nhiều hơn với bất kỳ thành viên nào trong nhóm. Họ quá thân thiết với nhau để chỉ được biết đến như “bạn bè”. Họ hòan tòan hiểu rõ nhau. À, ít ra thì đó là Xiumin nghĩ thế.

Sau lịch làm việc dày đặc, EXO-M quay trở về kí túc xá của họ. Xiumin vô thức nhìn ra ngòai cửa sổ, quan sát đường phố đông nghịt, có một chiếc xe cố gắng vượt lên trên họ. Những chiếc xe màu xanh, bạc và đỏ chiếm đa số, anh thầm nhẩm, cố gắng khiến bản thân sao lãng những suy nghĩ khác có thể xuất hiện trong tâm trí. Anh ngồi cạnh Luhan với tai nghe nhưng lại không cho vào đầu bất kỳ thứ gì, nỗi nhớ nhà lại lan tỏa khắp cơ thể khi anh dứt khỏi dòng suy nghĩ của mình. Ngay một hai tuần đầu tiên ở Trung Quốc, nỗi khát khao được trở về nhà đã từ từ lắng xuống, tất cả đều nhờ có sự khích lệ từ Luhan. Nhưng Xiumin hiện tại không muốn làm phiền cậu thêm nữa, nhất là sau cuộc phỏng vấn mệt mỏi vừa rồi.

Khi về đến “nhà”, mọi người cảm thấy thỏai mái hơn hẳn. Kris thả người trên sofa, còn Tao ngồi khoanh chân với gói bánh snack yêu thích trên tay. Chen ở trong bếp còn Lay trở về phòng riêng mang giai điệu guitar nhẹ nhàng ngân vang khắp khu kí túc.

Xiumin và Luhan cùng ngồi trên sofa bên cạnh Kris. Xiumin muốn quay lại phòng nhưng rốt cuộc quyết định xem TV cùng mọi người, cố gắng cho cái đầu nghỉ ngơi và nhất quán mớ suy nghĩ bòng bong.

Tuy nhiên, sự cố gắng của anh hòan tòan vô ích. Giây phút trôi qua và lời nói của Luhan vẫn còn mãi vang vọng trong tâm trí anh.

Khi loạt quảng cáo bắt đầu, Luhan ngả người trên vai Xiumin.

“MinSeok, cậu sao vậy?” cậu khẽ hỏi, đủ chỉ để anh và cậu nghe thấy.

Xiumin thóang nhăn mặt. Dĩ nhiên là cậu đã chú ý. Luôn là như thế.

“K- không có gì.” Anh đáp, gắng gượng nở nụ cười.

Luhan nhổm đầu dậy và nghiêm mặt, hiển nhiên không tin vào câu trả lời của anh. Xiumin biết rằng rất khó để nói dối cậu. Luhan nhận ra khi nào anh có chuyện không vui bởi vì cậu luôn là người vực anh dậy.

Chương trình trở lại và Luhan không nói thêm bất kì lời nào, nhưng Xiumin vẫn chăm chú quan sát cậu.

Xiumin không hiểu buổi biểu diễn này là gì, nhưng anh vẫn tiếp tục theo dõi màn hình với đầy những người đang trò chuyện sôi nổi. Anh cứ vờ như đó là một vở kịch ủy mị trên TV. Thường thì, khi xem chương trình tiếng Trung, Xiumin sẽ tự dựng cho riêng mình một cuộc đối thọai tưởng tượng trong đầu, hoặc làm phiền Luhan sau mỗi đoạn để cậu dịch lại từng-từ-một cho anh, nhưng hôm nay anh chỉ ngây ra nhìn màn hình, mặc cho những câu nói từ tai nọ đi qua tai bên kia.

Sau vài phút, Xiumin có thể cảm nhận được hơi ấm dịu nhẹ từ lòng bàn tay của Luhan đang từ từ bao bọc lấy bàn tay anh, cảm giác này luôn mang đến cho anh sự thỏai mái kì lạ.

Luhan siết chặt lấy tay Xiumin và không một lời nào, ra hiệu cả hai rời khỏi phòng bằng một cái giật mạnh.
Xiumin gật đầu một cách miễn cưỡng, và theo sau Luhan rời khỏi phòng. Tao đang ôm chặt lấy chân Kris và mắt cả hai thì đang tập trung hết sức có thể, không hề để ý tới xung quanh ra sao.

Luhan nắm lấy tay Xiumin và kéo anh vào phòng cậu. Khi đã vào bên trong, cậu đóng cánh cửa lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Luhan đứng trước Xiumin.

“Cậu sao thế?” cậu lại hỏi, giọng mang chút lo lắng khi chăm chú nhìn biểu hiện của Xiumin.
Xiumin cố tránh ánh nhìn của cậu, không muốn bản thân đối diện với đôi mắt ấy nên thay vào đó anh chăm chăm vào một góc của tấm thảm dưới nền nhà.

“Không có gì mà.” Anh đáp với âm điệu nhạt nhòa.

Luhan bước lên phía trước và đặt tay lên vai anh. Đôi tay cậu mềm mại đến lạ kì.

“Chắc hẳn phải có gì đó, tớ biết là có mà.” Cậu dịu dàng nói. “Cậu cứ nói cho tớ nghe. Chúng ta là bạn bè cơ mà, đúng chứ?”

Luhan mỉm cười và chỉ bấy nhiêu thôi đủ làm lòng XiuMin thoáng thanh bình, hai má anh bắt đầu nóng bừng.
Luhan khẽ cười khi trông thấy Xiumin đỏ mặt dưới ánh đèn mờ của căn phòng. Đặt một tay lên má Xiumin, cậu kéo anh lại gần hơn.

“Ah Minseokie… Baozi thật đáng yêu.” Cậu nói với một giọng điệu trìu mến, mắt dính chặt vào gương mặt của Xiumin.

Xiumin giật mình trước cái chạm nhẹ của cậu, hành động này vô tình làm người kia cảm thấy bối rối.

“Cậu không thích được gọi là Baozi?” Luhan hỏi, đôi chân mày nhíu lại.

Xiumin chợt khựng lại và cắn môi. Không, không phải như thế. Anh thật sự rất thích được gọi bằng Baozi nhưng bởi Luhan và chỉ riêng Luhan mà thôi. Nhưng anh không muốn phải nói ra.
Mọi chuyện bắt đầu sau vài tuần cả hai gặp nhau và Xiumin vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy. Đó là sau buổi tập nhảy, chỉ còn hai người ở lại trong phòng tập trong khi những người khác đều đi tắm rửa. Luhan gọi “Baozi” và Xiumin xoay người lại đáp trả khiến Luhan bắt đầu phá lên cười. Hình như Luhan thầm đặt biệt danh cho anh là Baozi từ lâu, nhưng quá ngại để có thể trực tiếp nói ra. Lần lỡ lời ấy đã dẫn đến sự khởi đầu cho mối quan hệ của cả hai.

“Không, không phải thế… cậu… cậu không cần phải nói cho mọi người biết.” Xiumin thì thầm với sàn nhà.
“Nói cho mọi người biết?” Luhan bấp búng lặp lại.

Xiumin gật nhẹ, càng lúc càng cảm thấy mình giống một thằng ngốc.

Luhan dường như đã hiểu được vấn đề. Cậu hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra lỗi của mình.

Chính là buổi phỏng vấn trước đó, Luhan đã nhắc đến biệt danh của Xiumin lần đầu tiên, dẫn đến những trò trêu chọc không ngừng của người dẫn chương trình. Không ai biết về biệt danh đó trừ Luhan và anh, kể cả những thành viên khác. Xiumin xem đó như một bí mật, chỉ của riêng cả hai mà thôi, chỉ Luhan có thể gọi anh là Baozi khi cả hai ở cùng nhau. Nhưng giờ thì ai cũng biết, và cái tên đó đã không còn đặc biệt như trước nữa.

“Tớ…” Luhan mở miệng nhưng không thể thốt lên được lời nào, ngập ngừng không biết nên phải nói gì tiếp theo.

XiuMin nhìn Luhan, bỗng dưng anh cảm thấy hối hận vì đã làm mọi việc rắc rối hơn.

“Xin lỗi.” Luhan nói đầy hối lỗi “Tớ không nghĩ rằng cậu thấy phiền”

Xiumin sững sờ trước giọng nói chân thành của Luhan, giờ chính anh cảm thấy tội lỗi đầy mình.

“Không sao.” XiuMin khẽ khàng nói, nhận ra bản thân đã phản ứng thái quá, anh đưa mắt chăm chú vào bức tường màu nhạt nhẹ, che giấu sự xấu hổ.
Luhan đã không rời khỏi phòng, cậu vẫn ở đó và sau một hồi lâu, cậu lên tiếng.

“Minseokie…” cậu thì thầm.

Cả cơ thể anh bỗng phản ứng trước cách Luhan gọi tên anh. Cái cách mà tên anh được nói ra từ đôi môi của Luhan thật tuyệt vời, thứ âm điệu say mê khiến anh bị đánh gục.

“Mm?” Xiumin đáp và xoay người lại bắt gặp ánh nhìn của Luhan.

Luhan đang đứng sát gần bên anh hơn lúc nào hết, và đôi mắt cậu nhìn chăm chăm vào anh bằng ánh nhìn mà anh từng chưa bao giờ thấy. Chúng sâu thẳm và quyến rũ đến nổi anh cảm thấy choáng ngợp khi nhìn vào.
Luhan thật sự quá hoàn hảo và đây không phải là lần đầu Xiumin thừa nhận điều này. Trái tim anh đập liên hồi khi cả hai bên nhau và anh hoàn toàn có thể chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ ngập tràn hình ảnh của Luhan. Xiumin không thể nào hiểu nổi vì sao lại thế nhưng trong giây phút đó anh biết rằng, anh biết tại sao chỉ bạn bè là chưa đủ.

Từ từ, Luhan tiến đến gần hơn, cậu cúi mắt và hàng mi nhẹ nhàng băng qua làn da trắng sữa hoàn hảo, ảo ảnh của một thiên thần. Xiumin biết mình cũng phải nhắm mắt nhưng sâu thẳm trong anh muốn ngắm nhìn mãi hình ảnh của Luhan.

Cậu quá đẹp.

Ngay khi đôi môi họ chạm nhau, Xiumin cảm nhận được khuôn miệng mềm mại của Luhan và anh đáp trả bằng một nụ hôn nhẹ, mỗi lúc càng cuồng nhiệt và say đắm như thể lần cuối cùng. Mặc dù chưa có kinh nghiệm, cơ thể họ di chuyển theo bản năng, từng cử động tự nhiên thúc giục đôi tay Xiumin ôm lấy cổ Luhan và tay Luhan thì vòng quanh eo Xiumin. Kéo sát cả cơ thể gần nhau hơn, họ trao nhau những cảm xúc mà không từ nào có thể diễn tả được. Không ai trong cả hai có thể biết trước được điều này, sự cuốn hút mà họ dành cho nhau là ngoài tầm nhận thức.

Một lúc sau, cả hai rời nhau, đôi mắt vẫn dính chặt lấy nhau, cố níu kéo một khoảnh khắc để ngắm nhìn đối phương.

Xiumin là người đầu tiên lên tiếng.

”Tớ không bận tâm nếu cậu gọi tớ là Baozi trước mọi người.” Xiumin nói, lại bắt đầu đỏ mặt.

Bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột, Luhan nhướn mày.

“Thật à? Nhưng tớ tưởng cậu không thích nó.”

Xiumin cắn môi cố giữ nụ cười. Sự thật là anh không còn cần bất kì thứ gì gợi nhớ lại khoảnh khắc gần gũi giữa anh và Luhan, chỉ cần ở bên cạnh cậu đã là quá đủ, và được cậu hôn còn tuyệt hơn những gì anh đã tưởng tượng.

“Giờ thì… tớ không còn để ý chuyện đó nữa.” Xiumin giải thích trong ngượng ngùng.

Luhan cười thầm và khoác lấy tay Xiumin, ôm chặt anh trong vòng tay của mình.

“Bất kể là chuyện gì, cậu vẫn mãi là Baozi của tớ.”

- END -

Back to top  Message [Page 1 of 1]

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum