Author: ELFxotics
Translator: IceHeart
Rating: K
Pairing: xiumin/luhan
Original Version‘s link and permission
Photo Credit: on pic
Translator: IceHeart
Rating: K
Pairing: xiumin/luhan
Original Version‘s link and permission
Photo Credit: on pic
LuHan bị bánh bao ám ảnh, còn Minseok thì tưởng nhầm Luhan là con gái.
.
.
.
Thì cũng chỉ là một buổi trưa bình thường thôi. Đường phố thì đông nghịt người. Họ quá bận rộn với lịch làm việc dày đặc thường nhật. Cũng không có gì đặc biệt, cho đến khi…
“Làm ơn đi mà ~~~~!!!” Luhan nài nỉ.
“Anh luôn kéo em đến chỗ đó, em bắt đầu mệt rồi đó!” Yixing hét lại.
“Ôi, thôi mà! Anh đãi em đó ~~!!” Cậu thủ thỉ.
Cậu trai kia rên rỉ “Em đã bảo rồi, không phải hôm nay! Em không có rảnh, bye.” Cậu ta vẫy chào và rồi bước đi.
“Đồ keo kiệt!” cậu lè lưỡi với cái lưng của Yixing, tay ôm chặt lấy ngực mình. Cậu đang rất đói, có lẽ sắp chết đến nơi nếu không được ăn gì trong vài phút tới đây. Yixing vẫn thường ăn trưa với cậu, nhưng hôm nay cậu ta có một cuộc họp quan trọng với những nhà đạo diễn âm nhạc nổi tiếng, đến mời cậu ấy gia nhập vào công ty của họ. Và cậu ấy sẽ được thưởng thức một bữa ăn ngon lành, đắt tiền cùng với họ.
Đồ kỳ lân may mắn, giờ thì tôi làm sao đây? Cậu không thích phải ngồi ăn một mình, mặc dù cậu đang chết dần vì đói. Cậu tiến đến cửa hiệu một cách giận dỗi, nhưng lại dịu xuống khi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của những cái bánh bao ngon lành.
Luhan bất chợt mỉm cười, đây là lý do vì sao cậu chọn chúng làm món ăn ưa thích, chúng luôn khiến cậu dễ chịu. Có lẽ cậu không cần đến Yixing nữa. Cậu chỉ việc gọi món ăn của mình, trả tiền và rời khỏi.
“Xin chào, xin hỏi quý khách cần gì?” Tên con trai ở quầy tính tiền lập tức gây chú ý với Luhan. Không phải vì giọng nói, mà là vì ngoại hình của anh ta. Cậu nhìn chăm chăm vào anh một lúc, nhưng một tên con trai khác đã ngay lập tức kéo cậu trở về thực tại “Luhan! Vẫn như thường lệ chứ?” Kyungsoo hỏi và nhận lấy một cái gật đầu. Cậu trả tiền, nhưng không như dự định ban đầu nữa, cậu đã không rời khỏi cửa hiệu.
Minseok, cậu ghi nhớ tên anh sau khi đưa mắt nhìn bảng tên. Cậu chưa bao giờ nghe qua hay thấy anh trước đây. Nhưng chắc là ông chủ cửa hiệu khá giỏi trong việc chọn nhân viên nhỉ. Anh chàng tên Minseok có vẻ thân thiện, và cũng trông giống món ăn chính của cửa hiệu nữa! Anh ta có lẽ là người quảng cáo cho cửa hiệu! Nhưng anh ta không cần phải mặc trang phục bánh bao bởi vì anh ta đã trông giống hệt bánh bao rồi!
“Ah, xin lỗi. Tôi là nhân viên mới. Quý khách chắc hẳn là khách hàng trung thành của chúng tôi. Rất hân hạnh được gặp quý khách, Luhan, đúng không?” Anh hỏi để chắc chắn đã không nghe nhầm từ người bạn làm. Một lần nữa, cậu chỉ gật đầu.
Ban đầu, Minseok không chắc lắm về tên cậu. Nghe cứ như một cái tên Trung Quốc…? Anh không biết tí gì về Mandarin, nên anh cũng không biết đó là tên con trai hay con gái. Nhưng anh khẳng định rằng Luhan chính là một cô gái. Cậu ấy thật xinh đẹp! Hay là theo Minseok: Cô ấy xinh thật!
Anh chợt nhớ lời mẹ dạy: Khi gặp một cô gái, hãy tử tế với cô ấy! Mẹ chẳng bao giờ nghe nói con có bạn gái. Con không còn trẻ gì đâu. Anh nhớ lại và bối rối khi bà dứt lời. Ừ thì anh chưa bao giờ có bạn gái và anh cũng chẳng còn trẻ trung gì, cho dù gương mặt có trẻ con đến đâu.
Đây có lẽ là một cơ hội tốt cho Minseok. Anh quyết định tìm hiểu cậu trai xinh xắn này. Và rồi anh nhận ra người kia vẫn giữ nguyên vị trí cũ, và tiếp tục nhìn anh chăm chú.
“Yah! Đừng có lãng phí thời gian nữa!” Ai đó hét lên từ phía sau. Luhan cúi chào Minseok lần cuối rồi chợt nhận ra cậu đang rời khỏi cửa hiệu. Anh mím môi. Không chờ đã, đừng đi chứ! Anh vò rối mái tóc sau gáy.
“Em sẽ làm thay cho anh, mau đi đi!” Một người bạn làm khác giục anh như thể cậu ta hiểu được những gì anh đang nghĩ.
“Cảm ơn em, Jongin.” Anh chạy đi, không thèm báo với ông chủ lấy một tiếng.
“Luhan! Đợi đã!” Anh tóm lấy cổ tay cậu. Luhan bỗng đỏ mặt vì hành động của anh, cậu xoay người lại. Cậu một lần nữa lại trao cho anh biểu cảm trống rỗng. Cậu không lo lắng, cũng không hề sợ hãi, cậu thật ra, từ sâu trong lòng, đang rất hạnh phúc, lời nói và hành động không thể nào có thể diễn tả được.
Cậu hạnh phúc bởi vì cậu đã gặp được Minseok, người mà cậu không bao giờ nghĩ sẽ tồn tại, người mà cậu thích thú bởi vì anh ấy trông giống món ăn ưa thích của mình. Cứ như là nhân vật hoạt hình yêu thích biến thành người thật vậy. Trong suốt cuộc đời, cậu luôn ao ước được hẹn hò với bánh bao (à, thì cũng tại cậu ấy bị ám ảnh mà), bị bạn bè và gia đình phản đối, giờ thì cậu có cơ hội thật rồi! Quá tuyệt vời để có thể là sự thật, cho một kẻ nghiện baozi như cậu.
Cậu sẽ làm bất cứ thứ gì để có thể được gần hơn với anh, cậu sẽ đi đến bất kì nơi đâu với anh, thật tệ là người kia lại không biết gì hết. Minseok hơi lo lắng, anh không thể nghĩ ra được cái gì hết. Anh không thể nói cậu nghe cảm xúc của mình, không phải là với một người lạ, mặc dù cậu là khách hàng nhưng cả hai chỉ vừa gặp mặt. Có lẽ vẫn chưa đến lúc, nhưng Luhan lại nghĩ hoàn toàn ngược lại; Bất kỳ lúc nào đặc biệt là ngay bây giờ.
“Tiền thối của quý khách đây.” Minseok viện đại một cái cớ, một cái cớ trùng khớp ngẫu nhiên. Luhan quên phải lấy tiền thối trước khi rời đi. Cậu tự thấy bản thân thật ngu ngốc khi nhận lấy số tiền, cúi chào và rồi lại bước đi. Mọi người xung quanh có vẻ hứng thú với cảnh tượng hơi bị lãng mạn của cặp đôi ngay giữa thành phố. Người kia cũng lập tức cúi chào trước khi bỏ đi, anh thở phào nhẹ nhõm. Này, ít ra thì tôi cũng làm theo những gì mẹ dạy rồi; phải tử tế. Anh chỉ muốn có thêm thời gian để suy nghĩ trước khi tiến thêm một bước nữa. Anh cần phải làm quen với “cô gái” này trước tiên.
Luhan, trái ngược lại, có hơi thất vọng và chán nản. Anh ấy không thích mình sao? Cậu không trách anh, và cũng không hề có ý định bỏ cuộc. Cậu mỉm cười đầy tự tin. Kể từ hôm nay cậu sẽ đến cửa hiệu một mình, cậu không muốn bạn bè phá hoại hay tệ hơn là cản trở cả hai.
.
.
.
“Thật sao?” Yixing cảm thấy an tâm, cuối cùng thì cũng có được thời gian cho riêng mình! “Mà khoan đã, cái gì khiến anh quyết định vậy?” cậu ta tò mò hỏi. Luhan chỉ cười như một tên ngốc, khiến người kia càng khó hiểu hơn.
“Bởi vì anh đã gặp một baozi bằng xương bằng thịt.”
-END-