Author: omasuta
Translator: Rùa
Characters: Xiumin, Luhan
Original version’s link ~ permission
DO NOT TAKE OUT
Description:
Tôi kiên nhẫn chờ đợi qua mùa xuân, mùa hạ, mùa thu
Rồi mùa đông cũng đã đến
Và tôi lại được gặp anh
Mãi mãi
Tôi luôn yêu tuyết
Lạnh lẽo nhưng trong suốt và tuyệt đẹp
Hàng năm tôi vẫn chờ những bông tuyết đến từng đêm
Vì lúc đó ‘anh’ cũng sẽ đến
“Xiumin”
Cái tên bật ra nơi đầu môi khi tôi thấy anh từ phía xa
Làn da nhợt nhạt trắng mịn như sữa tỏa sáng trong bóng đêm
Tương phản với mái tóc nâu
Cái nhìn lạnh căm tỏa ra từ đôi mắt nâu
Sống mũi cao
Đôi môi nhỏ nhắn
Má phúng phính
Anh chỉ mặc áo phông trắng và quần bò trong thời tiết lạnh thế này
Đôi chân trần in dấu trên nền tuyết che phủ đường đi
Tôi không thể ngăn môi mình vẽ nên một nụ cười khi nhìn thấy anh
Tôi nhớ anh
Đã chín tháng kể từ lần cuối gặp nhau
Vị thần tuyết của tôi
Bàn tay lạnh run chạm vào da thịt tôi
Dòng điện chạy dọc sống lưng, nhưng con tim đang ấm áp dần
“Luhan”
Anh gọi tôi ngọt ngào
“Đã lâu lắm rồi”
Tôi nắm chặt tay anh, cho dù cả người đang rét run
Tôi điên cuồng chạm vào anh bằng đôi tay trần
Không đeo găng
Nhưng tôi muốn chiều chuộng nó
Muốn ghi nhớ từng kỉ niệm về anh trên cơ thể, trong tâm trí
Mặc dù cuối cùng anh vẫn thoát khỏi vòng tay tôi
Lắc đầu nhẹ, anh nhìn thẳng vào tôi với nụ cười buồn
“Anh không muốn em bị cảm”
Anh nói đó là lí do anh rụt tay lại
Trái tim tôi đập dữ dội vì sự quan tâm ấy
Và chúng tôi ngắm trăng cùng nhau trong im lặng
Tận hưởng sự xuất hiện của người kia
Nhiều năm trôi qua kể từ lần đầu tôi gặp Xiumin
Tôi vẫn còn nhớ bản thân bị vùi trong tuyết khi ngã khỏi tấm trượt
Quá sức cho lần thử đầu tiên và kết quả là ngã xuống một nơi không hề quen biết
Khi nhiệt độ cơ thể đang giảm dần
Mi mắt nặng trĩu
Ai đó đã kéo tôi lên
Trong một giây tỉnh táo cuối cùng tôi thấy anh
Nhìn tôi chăm chăm bằng ánh mắt lạnh lùng ấy
Và rồi tất cả chợt tối đen
Tôi tỉnh dậy bên vệ đường, xung quanh là những gương mặt quen thuộc
Họ nhìn tôi lo lắng, có người sụt sùi nước mắt
Anh đã cứu tôi
Nhưng tôi không thể tìm thấy anh
Cho đến đêm hôm sau tôi thấy anh
Đang chăm chú nhìn tôi đứng trên ban công
Tôi vội chạy đến và nắm tay anh
Lạnh
“Cám…cám ơn vì đã cứu tôi hôm qua”
Tôi nói với anh trong hơi thở hổn hển
“Không có gì”
Và rất nhanh, tôi nhận ra anh không phải con người
“Chúng ta có thể gặp lại nhau không?”
Tôi hỏi anh lòng đầy hi vọng, không hề nhận ra đã phải lòng anh từ bao giờ
“Chỉ cần có tuyết rơi”
Anh trả lời với nụ cười nhẹ
Và rời xa tôi đúng đêm ấy
Từ đó tôi luôn đợi anh đến trong những đêm đông
Và sống thật kiên nhẫn qua mùa xuân, mùa hạ và mùa thu
Cho đến khi đông lại tới
Cho đến khi tuyết bắt đầu rơi
Được gặp lại anh khiến sự chờ đợi không là gì cả
Nhưng cảm giác ấy cứ lớn dần, lớn dần
Không thể đợi thêm được nữa
“Em không muốn đợi nữa”
Tôi phá vỡ sự im lặng
Nhìn sâu vào đôi mắt nâu ấy
Chạm vào bàn tay nhợt nhạt của anh
“Em muốn mãi mãi ở bên anh”
Tôi nói và đây là lần đầu tiên, khuôn mặt anh hiện lên một cảm xúc khác
Cái nhìn hoàn toàn không tin tưởng
Và tôi khắc sâu ánh mắt ấy vào trái tim
“Em chắc chứ?”
Anh hỏi
Tôi vẫn nhìn anh chăm chú
“Chắc”
Tôi nhìn anh cười thật tươi và nắm chặt tay anh
Anh cười
“Vậy thì đi thôi”
Anh vòng tay qua cơ thể tôi
Cái ôm lạnh lẽo mà cũng ấm áp vô cùng
Và tôi ôm lại anh
“Cuối cùng”
Tôi nói, dòng nước mắt chảy xuống gò má
Tuyết ôm trọn chúng tôi
Mọi thứ trở nên trắng xóa
Và buổi sáng hôm sau chỉ còn
Đá thủy tinh
Chàng trai tên Luhan đã rời khỏi thế giới này
Câu chuyện của những người chứng kiến đêm ấy
Chứng kiến nó từ phía xa
Hai hình thể nắm tay nhau
Và họ mỉm cười với nhau hạnh phúc
- END -
Translator: Rùa
Characters: Xiumin, Luhan
Original version’s link ~ permission
DO NOT TAKE OUT
Description:
Tôi kiên nhẫn chờ đợi qua mùa xuân, mùa hạ, mùa thu
Rồi mùa đông cũng đã đến
Và tôi lại được gặp anh
Mãi mãi
Tôi luôn yêu tuyết
Lạnh lẽo nhưng trong suốt và tuyệt đẹp
Hàng năm tôi vẫn chờ những bông tuyết đến từng đêm
Vì lúc đó ‘anh’ cũng sẽ đến
“Xiumin”
Cái tên bật ra nơi đầu môi khi tôi thấy anh từ phía xa
Làn da nhợt nhạt trắng mịn như sữa tỏa sáng trong bóng đêm
Tương phản với mái tóc nâu
Cái nhìn lạnh căm tỏa ra từ đôi mắt nâu
Sống mũi cao
Đôi môi nhỏ nhắn
Má phúng phính
Anh chỉ mặc áo phông trắng và quần bò trong thời tiết lạnh thế này
Đôi chân trần in dấu trên nền tuyết che phủ đường đi
Tôi không thể ngăn môi mình vẽ nên một nụ cười khi nhìn thấy anh
Tôi nhớ anh
Đã chín tháng kể từ lần cuối gặp nhau
Vị thần tuyết của tôi
Bàn tay lạnh run chạm vào da thịt tôi
Dòng điện chạy dọc sống lưng, nhưng con tim đang ấm áp dần
“Luhan”
Anh gọi tôi ngọt ngào
“Đã lâu lắm rồi”
Tôi nắm chặt tay anh, cho dù cả người đang rét run
Tôi điên cuồng chạm vào anh bằng đôi tay trần
Không đeo găng
Nhưng tôi muốn chiều chuộng nó
Muốn ghi nhớ từng kỉ niệm về anh trên cơ thể, trong tâm trí
Mặc dù cuối cùng anh vẫn thoát khỏi vòng tay tôi
Lắc đầu nhẹ, anh nhìn thẳng vào tôi với nụ cười buồn
“Anh không muốn em bị cảm”
Anh nói đó là lí do anh rụt tay lại
Trái tim tôi đập dữ dội vì sự quan tâm ấy
Và chúng tôi ngắm trăng cùng nhau trong im lặng
Tận hưởng sự xuất hiện của người kia
Nhiều năm trôi qua kể từ lần đầu tôi gặp Xiumin
Tôi vẫn còn nhớ bản thân bị vùi trong tuyết khi ngã khỏi tấm trượt
Quá sức cho lần thử đầu tiên và kết quả là ngã xuống một nơi không hề quen biết
Khi nhiệt độ cơ thể đang giảm dần
Mi mắt nặng trĩu
Ai đó đã kéo tôi lên
Trong một giây tỉnh táo cuối cùng tôi thấy anh
Nhìn tôi chăm chăm bằng ánh mắt lạnh lùng ấy
Và rồi tất cả chợt tối đen
Tôi tỉnh dậy bên vệ đường, xung quanh là những gương mặt quen thuộc
Họ nhìn tôi lo lắng, có người sụt sùi nước mắt
Anh đã cứu tôi
Nhưng tôi không thể tìm thấy anh
Cho đến đêm hôm sau tôi thấy anh
Đang chăm chú nhìn tôi đứng trên ban công
Tôi vội chạy đến và nắm tay anh
Lạnh
“Cám…cám ơn vì đã cứu tôi hôm qua”
Tôi nói với anh trong hơi thở hổn hển
“Không có gì”
Và rất nhanh, tôi nhận ra anh không phải con người
“Chúng ta có thể gặp lại nhau không?”
Tôi hỏi anh lòng đầy hi vọng, không hề nhận ra đã phải lòng anh từ bao giờ
“Chỉ cần có tuyết rơi”
Anh trả lời với nụ cười nhẹ
Và rời xa tôi đúng đêm ấy
Từ đó tôi luôn đợi anh đến trong những đêm đông
Và sống thật kiên nhẫn qua mùa xuân, mùa hạ và mùa thu
Cho đến khi đông lại tới
Cho đến khi tuyết bắt đầu rơi
Được gặp lại anh khiến sự chờ đợi không là gì cả
Nhưng cảm giác ấy cứ lớn dần, lớn dần
Không thể đợi thêm được nữa
“Em không muốn đợi nữa”
Tôi phá vỡ sự im lặng
Nhìn sâu vào đôi mắt nâu ấy
Chạm vào bàn tay nhợt nhạt của anh
“Em muốn mãi mãi ở bên anh”
Tôi nói và đây là lần đầu tiên, khuôn mặt anh hiện lên một cảm xúc khác
Cái nhìn hoàn toàn không tin tưởng
Và tôi khắc sâu ánh mắt ấy vào trái tim
“Em chắc chứ?”
Anh hỏi
Tôi vẫn nhìn anh chăm chú
“Chắc”
Tôi nhìn anh cười thật tươi và nắm chặt tay anh
Anh cười
“Vậy thì đi thôi”
Anh vòng tay qua cơ thể tôi
Cái ôm lạnh lẽo mà cũng ấm áp vô cùng
Và tôi ôm lại anh
“Cuối cùng”
Tôi nói, dòng nước mắt chảy xuống gò má
Tuyết ôm trọn chúng tôi
Mọi thứ trở nên trắng xóa
Và buổi sáng hôm sau chỉ còn
Đá thủy tinh
Chàng trai tên Luhan đã rời khỏi thế giới này
Câu chuyện của những người chứng kiến đêm ấy
Chứng kiến nó từ phía xa
Hai hình thể nắm tay nhau
Và họ mỉm cười với nhau hạnh phúc
- END -